THE TIME TRAVELER’S WIFE – Part 1.4

Clare cười khúc khích khi tôi đặt chai rượu xuống và tháo cà vạt ra. Tôi vòng nó qua mắt cô ấy rồi thắt nút lại sau đầu. Tôi mở cửa, dẫn cô ấy vào căn hộ của mình, để cô ấy ngồi xuống chiếc ghế bành. “Được rồi, em bắt đầu đếm nhé.”

Clare bắt đầu đếm. Tôi chạy quanh nhặt quần lót và tất trên sàn, thu dọn thìa và cốc café nằm khắp mọi nơi rồi vứt vào bồn rửa trong bếp. Khi cô ấy đếm đến “Chín trăm sáu mươi bảy,” tôi tháo chiếc cà vạt che mắt cô ấy xuống. Tôi đã đổi lại giường ngủ-sofa về đúng nghĩa của nó vào ban ngày, rồi ngồi xuống đó.

“Rượu? Âm nhạc? Nến nữa nhé?”

“Vâng, rất vui lòng.”

Tôi đứng dậy và thắp nến. Khi thắp xong, tôi tắt đèn phía trên đầu và cả căn phòng nhảy múa trong ánh nến lung linh và mọi thứ trông tốt hơn hẳn. Tôi cắm những bông hồng vào bình, tìm cái mở chai, rồi rót cho chúng tôi mỗi người một cốc. Sau một lúc suy nghĩ, tôi bật chiếc đĩa CD Emi ghi âm mẹ tôi hát những bài độc tấu của Schubert, và vặn nhỏ volume. Căn hộ của tôi đơn giản chỉ có một cái trường kỷ, một cái ghế dựa, và khoảng bốn ngàn cuốn sách.

“Thật tuyệt,” Clare nói. Clare đứng lên rồi ngồi xuống sofa. Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy. Đó là một khoảnh khắc thật dễ chịu khi chúng tôi chỉ ngồi đó và nhìn nhau. Ánh nên nhảy nhót trên mái tóc Clare. Cô ấy vươn tay ra rồi chạm vào má tôi. “Thật tốt khi gặp được anh. Em đã rất cô đơn.”

Tôi kéo cô ấy về phía mình. Chúng tôi hôn nhau. Một nụ hôn… của sự tương hợp, một nụ hôn của sự liên kết kéo dài và tôi băn khoăn chính xác thì chúng tôi đã làm những gì trên cánh đồng của gia đình Clare, nhưng tôi không còn nghĩ đến nó nữa. Môi chúng tôi tách ra; thường thì những lúc thế này tôi sẽ suy nghĩ xem làm thế nào thoát được đống quần áo trên người; nhưng thay vì nghĩ thế, tôi nghiêng người về phía sau, và duỗi thẳng người trên sofa, kéo theo cả Clare bằng cách kẹp cô ấy dưới cánh tay; chiếc váy bằng nhung khiến cô ấy trở nên trơn tuột rồi cô ấy trượt xuống nằm giữa người tôi và cái sofa như một con lươn. Cô ấy nhìn tôi, tôi chống tay lên thành ghế. Tôi có thể cảm nhận được chiều dài cơ thể cô ấy đang ép vào người tôi qua lớp vải mỏng. Một phần trong tôi khao khát được nắm lấy, lặn ngụp trong đó nhưng tôi kiệt sức và bị quá tải mất rồi.

“Tội nghiệp Henry.”

“Tại sao lại ‘Tội nghiệp Henry’? Anh đang hết sức hạnh phúc.” Và đó là sự thật.

“Ồ, em đã thả xuống cho anh tất cả những bất ngờ này như những hòn đá lớn vậy.” Clare nhấc một chân qua người tôi vì thế mà cô đang ngồi ngay trên vật nam tính của tôi. Nó khiến cho sự chú ý của tôi được tập trung lại một cách ngạc nhiên.

“Đừng động đậy,” tôi nói.

“Được rồi. Em thấy rất hài lòng với buổi tối hôm nay. Ý em là Tri thức là sức mạnh, và những điều khác. Hơn nữa, em luôn cực kỳ tò mò muốn biết anh ở sống ở đâu, anh mặc đồ gì và anh làm gì để sống.”

“Voila!” Tôi luồn tay xuống dưới váy cô ấy rồi chuyển dần lên vùng đùi. Cô ấy đi tất dài và có nịt tất. Mẫu cô gái của tôi. “Clare?”

“Oui (Vâng)”

“Có vẻ như sẽ là một sự xấu hổ nếu ăn tất cả cùng một lúc nhỉ. Ý anh là một chút thận trọng sẽ không làm cái gì bị thương cả.”

Clare trở nên bối rối. “Em xin lỗi! Nhưng, anh biết đấy, trong trường hợp của em, em đã nghĩ đến chuyện này nhiều năm rồi. Thêm nữa, không giống như miếng bánh… anh ăn nó rồi thì nó sẽ biến mất.”

“Em cũng có miếng bánh đó và ăn nó.”

“Đó là câu của em mà.” Cô ấy mỉm cười tinh quái và đẩy lên đẩy xuống hông cô ấy mấy lần. Giờ tôi biết một công trình xây dựng chắc chắn đủ cao để đi trên vài đoạn đường đáng sợ hơn ở nước Mỹ rộng lớn mà không cần có bố mẹ.

“Em đã chịu đựng rất nhiều phải không?”

“Luôn luôn. Em rất khó chịu. Chỉ có anh là hầu như không bị ảnh hưởng bởi những lời nịnh bợ của em. Em đã trải qua sự luyện tập kinh khủng với anh về động từ tiếng Pháp và những quân cờ đam.”

“Anh nghĩ là anh nên chộp lấy niềm an ủi này vì thực tế là tương lai của anh sẽ có ít nhất vài vũ khí của sự chinh phục. Em làm như thế với tất cả những tên con trai sao?”

Clare tỏ vẻ bị xúc phạm. Tôi không thể nói nó thật ra sao. “Em không mơ việc sẽ làm thế này với những tên con trai khác. Anh có một suy nghĩ buồn nôn làm sao!” Cô ấy bắt đầu cởi khuy áo của tôi. “Ôi Chúa, anh thật… trẻ.” Cô ấy véo mạnh đầu ti tôi. Hành động đó có tác dụng ngay lập tức. Tôi tìm ra từng phần chiếc váy cô ấy đang mặc.

Bình luận về bài viết này