The time traveler’s wife – Mở đầu

Những dòng đầu tiên của cuốn tiểu thuyết.

Đôi điều nói trước:

Điều đầu tiên, truyện dịch còn rất nhiều lỗi, rất mong nhận được góp ý của các bạn để tay nghề được nâng cao hơn.

Thứ hai, tên truyện có thể được dịch “Vợ người đi xuyên thời gian!”

Thứ ba, cũng như nhiều bạn đang dịch online khác, mình dịch là do ý thích, và hoàn toàn là dịch không xin phép, vì vậy rất hy vọng truyện sẽ chỉ được post tại blog của mình, không nên cầm đi xa. Thế nhé!

Let’s begin!!!

The time traveler's wife

Claire:Thật đau khổ khi bị bỏ lại phía sau. Tôi chờ đợi Henry, không biết anh ở đâu, anh có sao không. Đau khổ làm sao khi là người ở lại.

Tôi giữ cho bản thân mình luôn bận rộn. Thời gian cứ thế sẽ trôi nhanh hơn.

Tôi một mình đi ngủ và cũng thức dậy có một mình. Tôi đi bộ đến chỗ làm và làm việc cho đến khi mệt lử. Tôi ngắm nhìn làn gió đùa giỡn cành cây dưới trời tuyết trong suốt mùa đông. Mọi việc trông sẽ thật giản đơn cho đến khi bạn nghĩ đến chúng. Tại sao tình yêu lại càng mãnh liệt vì sự vắng mặt.

Từ rất lâu rồi, những người đàn ông đi ra biển khơi và những phụ nữ ở nhà chờ họ trở về, đứng nời mép nước, nhìn về phía đường chân trời ngóng hính dáng nhỏ bé của chiếc thuyền. Và giờ đây tôi đang đợi chờ Henry. Anh cứ thế biến mất mà không báo trước. Tôi đợi anh. Mội thời khắc trôi qua tôi cảm giác như đó là cả một năm, một đời người. Mỗi khoảnh khắc cũng chậm chạp và trong suốt như cốc thủy tinh. Tôi có thể thấy những thời khắc vô tận ấy như sắp thành hàng, cũng đợi chờ. Tại sao tôi không thể đi theo anh đến những nơi đó.

HENRY: Cảm giác đó như thế nào? Cảm giác đó như thế nào? Đôi khi đó là lúc sự chú ý của bạn lang thang nơi nào đó trong chốc lát. Rồi sau đó, với một cái giật mình, bạn nhận ra quyển sách mà bạn đang cầm, chiếc áo sơ mi sọc caro khuy trắng, chiếc quần jean yêu thích và những chiếc tất sẫm màu có một lỗ hổng ở gót chân, phòng khách, tiếng còi báo của chiếc ấm trong bếp: tất cả những thứ đó bỗng biến mất. Bạn đứng đó, không mặc gì trên người, mắt cá chân ở trong nước lạnh như đá trong một con mương dọc theo một tuyến đường trong vùng nông thôn. Bạn đợi một phút để xem có thể chụp lấy cuốn sách ngay sau lưng không, căn hộ của bạn, vân vân. Sau khoảng năm phút mồ hôi túa ra, run rẩy và hy vọng đến tột cùng bạn có thể sẽ biến mất, bạn bắt đầu bước đi theo bất kỳ  hướng nào chỉ ra một nông trang, nơi mà bạn có lựa chọn ăn cắp hoặc giải thích. Ăn căp đôi khi sẽ tống bạn vào nhà giam, nhưng giải thích thì chán ngắt hơn và tốn nhiều thời gian hơn và thế nào cũng nói dối, và rồi kết quả của sự giải thích cũng có khi là nhà giam, vậy thì địa ngục là gì chứ.

Đôi khi bạn cảm giác như mình đứng lên quá nhanh cả khi bạn đang nằm trên giường và đang ngái ngủ. Bạn nghe thấy máu chảy dồn trong đầu, cảm thấy chóng mặt do cơn xúc động mạnh, Bàn tay và chân bạn ngứa như đang bị kim châm và rồi chúng không còn ở đó nữa. Một lần nữa bạn thấy mình ở chỗ khác. Nó chỉ xảy ra trong chốc lát, bạn chỉ có đủ thời gian để cố mà giữ chặt, để vung đập vào xung quanh (việc này có thể làm hại bạn hoặc những đồ vật có giá trị lớn.) và rồi bạn đang trượt qua tiền sảnh trải thảm màu xanh của một nhà nghỉ ở Athens, Ohio lúc 4:16 sáng, thứ hai, 6 tháng Tám 1981, và bạn đập đầu vào cánh cửa phòng của ai đó, cô Tina Schulman ở Philadelphia, mở cửa và hét toáng lên vì có một người đàn ông không mặc gì nằm bất tỉnh dưới chân cô.

Bạn thức dậy trong bệnh viện của hạt bị đe dọa bởi một cảnh sát đừng bên ngoài cửa đang nghe trò Phillies phát ra từ một chiếc radio bán dẫn rất dễ nổ. May mắn sao, bạn lại bất tỉnh và chỉ tỉnh lại nhiều giờ sau đó ở trên giường với người vợ đang cúi người lo lắng nhìn bạn.

Đôi khi bạn cảm thấy phấn khích. Mọi thứ thật tuyệt vời, có một vầng hào quang và  đột nhiên bạn thấy buồn nôn dữ dội và rồi bạn biến mất. Bạn sẽ bị ném xuống trong rừng phong ở ngoại ô, hay trên đôi giày tennis của bố, hoặc là trên sàn nhà tắm của chính bạn ba ngày trước, hay vỉa hè cứng ngắc trong công viên Oak, bang Illinois, khoảng năm 1903, hoặc sân tennis trong một ngày mùa thu đẹp trời những năm 1950, hay chân trần trong vô số lần với những địa điểm  khác nhau.

Cảm giác đó như thế nào?

Nó giống hệt như giấc mơ mà trong giấc mơ đó, bạn chợt nhận ra rằng bạn có một bài kiểm tra mà bạn chưa học gì cả và cũng chưa mặc quần áo. Và nữa là bạn bỏ quên ví ở nhà.

Khi tôi ở ngoài đó, đúng thời điểm, tôi đảo ngược, thay đổi biến thành một người liều lĩnh. Tôi trở thành một tên cướp, một kẻ lang thang, một con vật trốn chạy. Tôi làm cho những người già giật mình còn bọn trẻ thì ngạc nhiên sửng sốt. Tôi là một trò bịp bợm, một ảo giác ở mức cao nhất, thật không thể tin được tôi đúng là như vậy.

Có một sự logic, một quy tắc cho tất cả việc đến rồi đi, tất cả đống hỗn loạn này?  Có cách nào để ở lại, để ôm lấy hiện tại với tất cả tế bào trên cơ thể? Tôi không biết nữa. Có những dấu hiệu; như là căn bệnh nào có những mẫu bệnh, những khả năng có thể xảy ra. Kiệt sức, những tiếng ồn lớn, căng thẳng, đột ngột hiện lên, ánh sáng nhấp nháy –  bất kỳ dấu hiệu nào trong đó đều có thể tạo nên một tập phim. Nhưng: Tôi có thể được đọc tờ Sunday Times, cà phê trong tay và Clare lơ mơ ngủ bên cạnh tôi trên chiếc giường của chúng tôi và rồi đột nhiên tôi lại xuất hiện ở năm 1976, nhìn thấy mình lúc mười ba tuổi đang cắt bãi cỏ của ông tôi. Một vài trong số những tập phim đó chỉ kéo dài trong nháy mắt; giống như nghe radio trên ôtô thông báo là đang có vấn đề trong việc bám giữ một đài phát thanh.

Tôi thấy mình trong đám đông, trong số khán giả. Cũng bình thường như lúc tôi có một mình trên một cánh đồng, trong nhà, trong xe, trên bãi biển, trong một trường cấp II lúc nửa đêm. Tôi sợ thấy mình ở trong nhà tù, trong thang máy đầy người, ở giữa đường cao tốc. Tôi xuất hiện ở bất cứ đâu, không mặc gì. Tôi có thể giải thích thế nào đây? Tôi chưa bao giờ có thể mang theo mình bất cứ thứ gì. Không quần áo, không tiền, không thẻ ID. Tôi dùng hầu hết quần áo thu được ở những chỗ tôi tạm trú và cố gắng ẩn trốn. Thật may là tôi không đeo kính.

Điều này nghe có vẻ thật châm biếm. Tất cả ước muốn của tôi là những thứ quen thuộc như: chiếc ghế bành lộng lẫy, sự nhộn nhịp của cuộc sống gia đình làm con người ta thấy bình thản. Những gì tôi đòi hỏi là những niềm vui rất đỗi bình thường. Một cuốn tiểu thuyết thần bí trên giường, mùi hương trên mái tóc dài, màu đỏ vàng ẩm ướt của Clare sau khi tắm gội, một tấm thiệp gửi của bạn bè gửi tặng trong kỳ nghỉ, hòa kem vào cafe, làn da mềm mại nơi ngực Clare, sự cân đối của chiếc túi đựng đồ trên chiếc bàn ăn trong bếp đang đợi để được dỡ đồ. Tôi yêu thích những khúc quanh giữa các giá sách cao trong thư viện sau khi mọi người đã ra về hết, nhẹ nhàng chạm vào gáy sách. Đó là những điều xuyên qua tôi với lòng ham muốn mãnh liệt khi tôi dịch chuyển cách xa chúng vì sự bất thường của thời gian.

Và Clare, vẫn luôn là Clare. Clare lúc sáng sớm, ngái ngủ, khuôn mặt nhăn lại. Clare với cánh tay ngập trong bể làm giấy, kéo cái khuôn lên và giũ nó kết hợp với những vật liệu khác. Clare đang đọc sách, mái tóc hất ra phía sau ghế, mat-xa bàn tay nứt đỏ của em trước khi đi ngủ. Giọng nói nhỏ nhẹ của Clare luôn vang lên trong tai tôi.

Tôi ghét phải có mặt ở những nơi, những thời điểm không có em ở bên. Và còn tôi luôn biến mất và em không thể đi theo tôi.

2 comments on “The time traveler’s wife – Mở đầu

  1. bạn có thể giuos mình, cho mình link để đọc sách này online bằng tiếng anh nguyên gốc trước đó của nó không?

Bình luận về bài viết này